Đêm ca nhạc sắp tàn, nhỏ kéo tay tôi:
- Chờ em một chút nha!
Tính hỏi nhỏ "em đi tiểu hả" nhưng thấy vậy bất lịch sự quá nên tôi bỏ.
Nhỏ chạy vô phòng một hồi rồi lon ton chạy lại chỗ tôi. Trên tay con nhỏ
là một cái bọc gói giấy màu sặc sỡ. Mặt nhỏ hãnh diện và sung sướng
trông thấy khi rón rén đưa cho tôi món quà:
- Quà Noel của anh nè. Tự em làm đó, anh không được chê xấu nha!
Tôi nghe trong lòng xúc động quá đỗi. Con nhỏ này thiệt tình chu đáo và
quan tâm tới tôi hết mức luôn. Cầm cái bọc trong tay, tôi nghe trong
lòng mình ấm áp hẳn. Nhỏ len lén ngồi xuống bên canh, bám chặt lấy tay
tôi chờ đợi. Tôi cũng tò mò, không hiểu trong cái trại này nhỏ kiếm được
thứ gì làm quà Noel cho tôi. Cái bọc giấy mở ra, tôi lặng người khi
thấy bên trong là một cái áo gối thêu một hình trái tim bự thiệt bự. Cái
áo gối may vẫn còn vụng lắm, hình trái tim còn hơi xiên xẹo một chút,
nhưng có hề gì, bởi tôi biết bên trong đó là cả tấm lòng của nhỏ. Mắt
nhỏ nhìn đăm đăm vô khuôn mặt tôi, giọng ngượng nghịu:
- Em học hoài nhưng chỉ may được vậy thôi! Có xấu không anh?
Tôi choàng tay qua eo nhỏ, khẽ đẩy nhỏ dựa sát hơn vô mình, thì thầm:
- Đây là cái áo gối đẹp nhất anh từng thấy luôn đó!
Mặt nhỏ bừng lên một tia hạnh phúc, ngả đầu vô vai tôi. Phía sau lưng, đám bảo vệ lại bắt đầu làm nhiệm vụ:
- Mỹ Anh lạnh hả? Lạnh thì vô buồng nằm, đừng có ngồi ôm ấp bạn trai ở đây nha!
Tôi giơ cái bộ mặt đưa đám về con nhỏ bảo vệ có duyên hết sức kia:
- Tui cũng lạnh nè, 2 đứa vô phòng một lượt được không?
Thấy cái tay con nhỏ lại luồn luồn xuống đùi tôi. Thiệt tình, sao nó khoái chữa thẹn bằng cách cấu nhéo tôi vậy hả trời!
Đêm ca nhạc rốt cuộc cũng khép lại một cách "thành công mỹ mãn". Tôi
cũng chỉ nghĩ rằng nó vui vẻ, an toàn, vậy cũng tính là thành công.
Nhưng cuộc sống trường trại đâu đơn giản vậy. Đối với đám giáo vụ mà
nói, đây là một thành công mang tính bước ngoặt trong cuộc đời giáo dục
đám nghiện của họ. Phải biết rằng đám du đãng anh lớn không khi nào hợp
tác với cán bộ hết trơn, đám em út thấy đàn anh vậy lại càng không dám.
Trường trại có cái lệ riêng của trường trại, đàn anh kêu đi quét nhà răm
rắp làm theo ngay, nhưng đám cán bộ kêu thì còn phải xét lại à nha. Cái
tư tưởng chống đối và luồng suy nghĩ: nghe theo cán bộ thì bị mất mặt
là cái cản trở lớn thiệt lớn trong công việc của mấy bả. Nhất là thứ học
viên trong đây toàn thứ mang tiền nhà đóng để vô, không thể cư xử kiểu
đám cai nghiện tập trung, cãi là đập chèm bẹp. Sau lần này, công việc
của mấy bả rốt cuộc cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều lắm, nhất là trong vụ
nhờ vả mấy đứa học viên hưởng ứng mọi thứ phong trào. Nếu như trước đây,
đứa nào cũng ngại quê, ngại bị chọc vì nghe lời giáo vụ, giờ có thách
kẹo cũng không đứa nào dám há miệng. Hễ há miệng sẽ mắc phải 3 cái quai
bự thiệt bự, cô hồn một cây!
Sáng sớm hôm sau, tôi và nhỏ đang ngồi uống cafe dưới sân đã nghe loa
gọi chói lói từng hồi. Thiệt tình, muốn cảm ơn thì để lúc nào tiện cũng
được, làm chi gấp gáp dữ vậy. Tôi thở dài, dắt nhỏ đi lên phòng giáo vụ.
Bữa nay có 2 người trực - bà giáo vụ già và ông thẩy Bảo.
Ông Bảo đã để sẵn một ly cafe đời bốc khói thơm phức trên bàn phần tôi,
còn con nhỏ chắc bà giáo vụ già sẽ lo. Ổng làm bộ mặt như đón con trai
đi du học Havard về, trìu mến vỗ vai tôi:
- 2 đứa ngồi đi con. Con nhỏ Mỹ Anh qua tủ lạnh lấy trái cây ra dùm thầy.
Bà giáo vụ già cũng ỏn ẻn lại gần ngồi, cái mặt hiện rõ một tia hưng
phấn. "Đừng có ý định xấu với tôi nha" - Tôi tính la lên vậy. Mặt bả
phấn khích thấy gớm, chắc bữa hôm qua được nghe khen dữ lắm.
- Đêm ca nhạc hôm qua bất ngờ quá Long ha. Anh Ngọc của con có nhiều tài
lẻ ghê, mà sao nói chuyện đám học viên chịu nghe quá vậy? Phải chi cô
nói, tụi nó cũng nghe lời vầy thì tốt quá!
Bả chẹp chẹp miệng, nói có vẻ tiếc nuối. Tôi nghĩ bụng: "Vụ này dễ ẹt.
Đề nghị lên ban quản lý cho ổng ... làm giáo vụ là xong chuyện mà". Lại
thấy mắt bả chớp chớp, coi bộ đang hồi tưởng.
- Bữa hôm qua, ban quản lý trại còn gọi tụi cô ra khen hết lời luôn.
Thiệt tình chưa có trại nào mà kêu được đám đó hợp tác hết trơn đó con.
Chỉ có duy nhất trại mình, duy nhất cái phòng giáo vụ tụi cô làm nổi đó!
Tôi cũng tiện tay đưa bả lên cao thêm một chút. Mất gì của bọ đâu, hơn
nữa cái tính bà này khoái nịnh nọt như con nít, nhưng cũng là người tốt
và nhiệt tình đặc biệt với tụi tôi. Với lại, bả cũng không phải không
biết điều.
- Công của 2 con lớn lắm đó. Không có con với con nhỏ Mỹ Anh, sức mấy mà
đám tụi cô nói chuyện được với mấy người kia. Cô với thầy Bảo thiệt
không biết làm gì để cảm ơn tụi con nữa Long à!
Mắt tôi sáng rực. Vụ cảm ơn này dễ ẹt. 2 người ông bà chịu khó ra ngoài
sân bóng chuyền đi dạo cỡ 2 tiếng là được rồi, cho tụi tui mượn phòng
giáo vụ nói chuyện riêng tư! Đang tính nói ra thì ông Bảo cười cười,
kêu:
- Thầy với cô Mỹ dắt hai đứa đi chơi một buổi nha!
Tôi muốn té ngồi xuống đất. Lão già này biết giỡn ghê. Trại cai nghiện
mà lão làm như trại mẫu giáo lớn không bằng, bộ muốn đi chơi là đi được
hả? Tính chọc lão kêu cho tụi con ra công viên nước hay bay ra Hà Nội
thăm con rùa bự ở Hồ Gươm hả thầy, bà Mỹ lại nói bằng một giọng hết sức
nghiêm túc:
- Thực ra đi chơi cũng không đúng lắm, chỉ là tiện công việc thôi, nhưng
thầy cô cũng muốn hai đứa con ra ngoài thoải mái một chút. Vài bữa nữa,
trại và mấy trại khác quanh địa bàn này sẽ có buổi giao lưu về công tác
giáo dục học viên, có cả thành phố tới dự. Mỗi trại sẽ cử giáo vụ và
học viên tiêu biểu tới tham gia, con có muốn đi không Long!
Cái hàm tôi muốn rớt xuống đất cái bụp. Chuyện tốt như vầy mà từ chối,
thiệt tình bả có nghĩ tôi là con người không hả trời! Con nhỏ Mỹ Anh mắt
cũng sáng bừng, lau tau trả lời dùm tôi luôn:
- Có, có mà cô ơi!
Nói xong nó nhào ra ôm bả chặt cứng. Bả cười re, để yên cho con nhỏ ôm, quay qua bảo tôi:
- Vậy nếu Long cũng đồng ý thì quyết định vậy đi. Mà còn chuyện nữa, đi
giao lưu lần này có phần học viên lên đọc báo cáo thành tích cai nghiện
tại trại mình, Long giúp cô nha. Con viết dùm cô báo cáo rồi đọc luôn,
được không con?
Cái lý thuyết không có bữa trưa nào miễn phí coi bộ đúng thiệt đúng à
nha. Nhưng giờ, bả kêu tôi cầm dao đi giết người tôi cũng dám lắm, sá gì
ba cái vụ viết lách nịnh đầm tầm bậy. Tôi quả quyết gật đầu:
- Cái chuyện nhỏ xíu đó cứ để con!
Mấy bạn ở đây có ai từng ... xui xẻo vô tù hoặc vô trại chưa? Tôi hy
vọng là chưa. Nhưng cái thứ cảm giác tôi trải qua lúc đó là một thứ rất
khó có thể miêu tả thành lời. Thứ cảm giác bước chân ra khỏi khung cảnh
tù túng, thiếu tự do, mắt nhìn cuộc đời mà lòng thấy nghẹn ngào. Con
đường vô trại xấu mù, nhưng trong mắt tôi lúc đó, nó giống hệt như đại
lộ ánh sáng ở Hollywood vậy (tôi cũng tả đại chứ chưa qua bển bao giờ).
Ấy là thứ cảm giác mà tôi và con nhỏ Mỹ Anh có được, ngay khi bước những
bước chân đầu tiên ra ngoài cổng trại.
Từ mấy bữa trước, bên giáo vụ kêu tôi và nhỏ Mỹ Anh lên điện thoại về
nhà để kêu nhà mang lên ít "quần áo đời". Ra ngoài mà bận mấy bộ đồ trại
kiểu Pyjama này dám người ta kêu cấp cứu tới hốt về viện tâm thần lắm.
Con nhỏ lựa đồ qua điện thoại cỡ cả tiếng đồng hồ, tôi thì gọn lỏn: Mang
con cái quần jean, đôi giày và mấy cái áo con hay mặc. Đàn ông phải
phóng khoáng vậy chớ!
Tôi ở ngoài cũng không để ý lắm mấy cái vụ đồ đạc. Thường thì tôi chỉ
dùng đồ tầm trung, dễ mua, dễ mặc, hỏng cũng dễ bỏ. Sáng sớm hôm đi cùng
2 ông bả ra ngoài, tụi tôi được gọi lên từ sớm, đưa đồ cho bận. Của tôi
chỉ có một bọc nhỏ, còn khi nhìn qua đống đồ của con nhỏ, tôi muốn té
xỉu luôn. Nó đừng có nói với tôi tính mở shop thời trang trong trại nha.
Quần áo váy từa lưa, ba cái dây lưng, phụ kiện, lại còn cả túi, ví. Tôi
nghi chắc ông bà già con nhỏ cũng phải đút tiền cho đám bảo vệ mới mang
nguyên đám này vô đây được. Trong đống quần áo lỉnh kỉnh này, có khi
giấu được cỡ 2 bánh heroin mà không ai biết à nha.
Bà già tôi gởi vô cái jean Bossini màu xanh, đôi giày thể thao tiệp màu
và một cái áo thun hiệu trắng hiệu Cavalli. Tôi vẫn khoái ăn mặc bụi bặm
kiểu này, nhìn vừa khỏe vừa tiện, làm gì cũng được hết trơn. Ba cái
kiểu đóng thùng đóng bộ, tôi chúa ghét. (Mặc dù trong lúc type những
dòng này, người đang bận sơ mi một cục). Tôi thay quần áo chỉ cỡ 5 phút
là xong xuôi đâu ra đó. Ông Bảo và bà giáo vụ già ngó ngó qua, trầm trồ:
- Trời, nó bỏ cái đồ trại ra nhìn bảnh dữ ha. Cỡ này ra đường con gái không nhao theo mới lạ đó!
Tôi cũng thấy bình thường thôi. Mấy lời cỡ này tôi quen quá trời quen
rồi. Làm mặt lạnh, hút điếu thuốc đời của ông Bảo mà nghe thấy mình như
tăng một lúc mấy chục level. Thiệt tình, lâu lắm rồi mới có cái cảm giác
thoải mái khi diện jean, có điều lúc đi tiểu tôi vẫn chưa quen lắm,
không cởi cúc mà vẫn giơ tay tuột cái một như quần trại T_T
Con nhỏ làm cái gì bên trong mà lâu lắc dữ dội. Ông Bảo chờ tới nóng
ruột, mắt ngó đồng hồ lom lom. Tôi chạy vô trong, kêu con nhỏ:
- Mỹ Anh ơi, bữa nay đi hội nghị chớ đâu phải biểu diễn thời trang em!
Thấy giọng con nhỏ ỉu xìu:
- Nhưng mà em chưa kiếm được cái váy nào hợp hết! Gởi vô toàn mấy đồ em ít bận thôi nè!
Tôi cũng thấy ớn lạnh. Đống đồ ít bận của con nhỏ chắc cũng cỡ 1 tủ, vậy
đồ nó hay bận chắc cỡ bằng cái shop Milano ngoài Đồng Khởi quá. Mai mốt
cưới con nhỏ này, dám tôi cũng sạt nghiệp vì mua đồ cho nó lắm. Tôi
bước vô trỏng, la:
- Thôi để anh lựa dùm nha!
Nghe con nhỏ "Á" lên một tiếng nhỏ xíu, cái mặt đỏ bừng bừng. Nhỏ đang
bận trên người nguyên bộ đồ lót trắng, chắc mới lựa đồ xong lại thay ra.
Thấy con nhỏ ngượng nghịu, làm bộ muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi mắc cười
muốn chết. Nhỏ cởi truồng tôi còn coi qua rồi, giờ lại bày đặt mắc cỡ
mấy cái vụ này. Tôi kệ nhỏ, xáp lại gần. Nhỏ cũng im im, nhưng mắt dán
vô bộ đồ tôi mặc, lộ ra vẻ hài lòng:
- Anh mặc bộ này đẹp ghê! Áo này của Cavalli hả? Mà sao lại đi đôi giày
đế thấp vầy? Anh mặc jean và áo thun phải đi giày hầm hố hơn chút nó mới
đẹp!
Tôi muốn quỳ xuống chân nhỏ luôn. Vừa làm bộ mắc cỡ, giờ lại chuyển tông
sang bình luận thời trang ngay được. Thiệt đúng là cái thứ đàn bà, nhìn
ba cái đồ quần áo là quên hết trơn hết trọi. Tôi làm mặt khổ, kêu nhỏ:
- Thôi được rồi mà em, thầy cô đang đợi ngoài kìa. Anh lựa váy cho em nha!
Chả cần con nhỏ trả lời, tôi làm bộ lựa lựa trong mớ đồ chất cao chót
vót của con nhỏ, moi ra một cái đầm trắng. Tôi đưa lên ngắm nghía một
hồi ra chiều cân nhắc, rồi quả quyết kêu nhỏ:
- Em mặc cái đầm này cho anh coi. Dáng của nó đẹp quá ha!
Tôi thề có chúa là tôi nhìn mấy cái áo đầm dù là của Versace hay D&G
cũng không khác mấy cái đầm bán vỉa hè là mấy. Cũng là vải may thành
cái váy chứ có khỉ khô gì hấp dẫn đâu. Nhưng con nhỏ thì không biết vậy.
Mắt nhỏ sáng lên:
- Vậy hả? Em cũng tính chọn cái đầm Chanel này, nhưng em sợ giờ bên
ngoài họ không chuộng nữa. Mấy tháng rồi còn gì, giờ chắc nó ra mẫu khác
hết trơn!
Té ngửa tập 2. Bộ con nhỏ nghĩ nó đi party hay liveshow hay sao trời. Tôi chịu hết nổi, năn nỉ nhỏ:
- Cái này đẹp quá trời đẹp rồi mà. Lần này tụi mình đi hội nghị toàn mấy đám trường cai nghiện, nó đâu biết gì đâu.
Nhỏ chẩu môi một cái, rồi quay lưng lại lúi húi mặc đồ. Con nhỏ thiệt
tình muốn giết người nha - cái quần lót trắng nhỏ xíu che không hết nửa
cái mông, tôi nhìn mà muốn xịt cả máu mồm máu mũi. Sáp lại gần nhỏ, làm
bộ kéo dùm nó cái váy, đôi tay tranh thủ xoa nhẹ một cái lên mông nhỏ.
Con nhỏ luống cuống quay lại, dí dí tay vô mặt tôi, la nhỏ:
- Không có làm bậy đâu nha, thầy cô ở ngoài đó!
Con nhỏ bước ra phòng khách, 2 ông bà già mặt mũi đang bức xúc vì ngóng
muốn gãy cổ bỗng nhiên mặt mũi đờ đẫn hẳn. Tôi bước sau con nhỏ, gương
mặt cũng ngu không kém. Thiệt tình tôi vẫn biết con nhỏ đẹp, nhưng không
nghĩ nó ăn đồ tới cỡ này. Cái váy may rất khéo, ôm lấy ngực con nhỏ,
phần dưới hơi bồng lên một chút, lộ ra cái bắp chân thon và trắng toát.
Chân nhỏ đi đôi guốc cao màu trắng có đính hạt bé xíu, nhìn dễ thương
hết sức. Con nhỏ bước ra, nguyên cái phòng giáo vụ sáng bừng như thể có
nguyên dàn đèn cao áp chiếu vô. Bà giáo vụ già ngẩn người hồi lâu, mãi
mới buột ra được một tiếng:
- Trời ơi, con nhỏ của tôi hôm nay đẹp như công chúa vậy. À không, đẹp hơn cả công chúa luôn!
Nhỏ sướng re, làm bộ cười ngượng nghịu. Cha Bảo cũng lấy lại bình tĩnh, giỡn một câu:
- Chị Mỹ coi chừng đám giáo vụ mấy trại kia kêu mình kiếm đám người mẫu tới dự là phiền lắm đó. Thiệt tình ...
Tôi chả cần đợi lão nói hết câu đã biết thừa lão lại sắp sửa phun: "đẹp
đẽ như vầy mà nghiện, uổng quá đi". Tôi cắt ngang xương luôn:
- Nói tới mấy trăm lần em với Mỹ Anh chỉ là nạn nhân của gia đình mà thầy cứ quên hoài. Thôi đi lẹ đi thầy.
Từ phòng giáo vụ cho tới cổng trại, đám học viên đứng nhìn tôi và nhỏ đi
qua, miệng há hốc, ruồi chui vô cũng không hay biết. Con nhỏ Mỹ Anh
càng ngượng ngùng, cái chân lon ton đi thiệt lẹ ra cổng. Lão quỷ già hét
chói lói phía đằng sau:
- 2 đứa bay đi đăng ký kết hôn sao không mời tao?
Ký vô đầu lão ấy! Tôi lẩm bẩm. Nhưng quả thật, nếu như bữa đó tôi và con
nhỏ đi đăng ký kết hôn, nhỏ sẽ là cô dâu đẹp nhất ở trên đời...
Trại có một chiếc xe 4 chỗ, thường ban giám đốc hoặc quản lý trại có đi
công chuyện mới dùng. Bữa nay, do đặc thù công việc là đi giao lưu và
thể hiện với mấy trại khác, ban giám đốc ưu ái dành riêng cho phòng giáo
vụ. Ông thầy Bảo cầm tài, bà giáo già ngồi ghế trên, tôi và nhỏ Mỹ Anh
ngồi ghế sau, hệt như một cặp vợ chồng trẻ chuẩn bị đi tuần trăng mặt
cùng với tay tài xế già và bà giúp việc. Vừa nổ máy xe, con nhỏ coi bộ
hồi hộp dữ, cái mắt ươn ướt, tay bíu chặt lấy tay tôi như muốn khóc nhè.
Chắc nhỏ cũng xúc động khi sau gần 2 tháng trời mới được thấy bầu không
khí tự do, được thấy cuộc sống tấp nập bên ngoài xã hội. Thiệt tình, có
trải qua những phút giây tù túng, thiếu thốn tự do, mới cảm thấy giá
trị của cuộc sống rất đỗi bình thường mà ta đang sống... Ông Bảo liếc 2
đứa tôi qua gương xe, hạ giọng:
- Mỹ Anh ngồi lại đi con. Đang ở trong trại mà, lát ra ngoài thì thoải mái!
Con nhỏ ngượng nghịu, dạ một tiếng gọn lỏn rồi ngồi xích ra một chút.
Lòng tôi như có hoa đang nở. "Lát ra ngoài thì thoải mái" - cái này là
thầy nói đó nha!
Con xe bon bon ra ngoài đường cái. Nhỏ hạ kiếng xe, hít hà như thể muốn
cất mùi vị bầu không khí đời thường vô buồng phổi. Tôi chọc nhỏ:
- Không khí "đời" có ngon không Mỹ Anh?
Nhỏ liếc tôi một cái, nhưng không rát rạt mà lại rất đỗi dịu dàng. Tôi
nghe trong lòng ngọt ngào, kéo nhỏ vô lòng. Nhỏ gối đầu lên ngực tôi,
tay luồn dưới eo ôm tôi chặt cứng. Nhìn vô kiếng xe, thấy đôi mắt ông
thầy già đang nở một nụ cười hiền hậu...
Xe đi qua một tiệm ăn sáng nhỏ, ông thầy đỗ lại. Bà giáo vụ già cũng nhìn tụi tôi đầy trìu mến, kêu:
- Bữa nay ăn sáng ngoài đời nha các con!
Con nhỏ dạ ran. Cái mắt nó ngó ngó lia lịa như thể Tây mới đặt chân tới
Việt Nam vậy. Mấy đám khách trẻ tuổi cũng ngẩng hết đầu dậy, ngó nhỏ
chằm chằm. Chủ quán thấy xe hơi đỗ lại tại cái tiệm nhỏ xíu của mình,
lăng xăng chạy ra đón:
- Gia đình nhà mình ăn gì, thưa cô?
Ủa nhìn tôi và con nhỏ giống đôi giáo vụ lắm sao ta? Chỉ thấy mặt bà
giáo vụ già nở ra như thể mới trúng số độc đắc, kêu con nhỏ:
- Mỹ Anh ăn gì kêu đi con? Cả Long nữa.
Mắt lão chủ quán lại đon đả hướng về "2 đứa con" của bà giáo vụ già. Con
nhỏ kêu một tô bún, tôi kêu bánh canh, còn đôi già gọi mấy thứ linh
tinh. Chủ quán hí hoáy ghi ghi vô sổ, rồi cười cầu tài:
- 2 em này chắc mới về nước ha? Ngó bộ dạng là biết Việt kiều liền!
Mặt nhỏ đỏ cả lại vì nín cười. Tôi tặc lưỡi, trầm trồ:
- Chú có con mắt nhìn người đáng nể luôn đó nha!
Ăn sáng xong xuôi, đôi "Việt kiều" lại lên xe thẳng tiến, bỏ lại ánh mắt
ngưỡng mộ của lão chủ quán biết nhìn người. Xe chạy qua một khu hao hao
như cảnh ngoại thành ngoài Bắc, có cả ruộng lúa lúp xúp, con nhỏ coi bộ
khoái chí dữ lắm, ngó cái đầu ra khỏi xe ngó nghiêng hoài. Ông thầy Bảo
thấy nhỏ vậy, kêu:
- Mỹ Anh thích mấy cái cảnh này hả con?
Con nhỏ chúm chím cười:
- Dạ, con mê mấy chỗ này lắm thầy. Không có ngột ngạt như ở thành phố,
mà không khí trong lành nữa. Ngày con ở nhà, con xuống ngoại ô chơi
hoài!
Ông Bảo gật gật đầu, cho xe đi chậm lại. Phía bên đường, có một căn nhà
nho nhỏ ốp gạch rất xinh, phía ngoài phủ bụi dây leo, bên trong có căn
vườn nhỏ trồng dăm thứ cây cảnh, nhìn dễ thương hết sức. Ổng chỉ cho tôi
và con nhỏ, kêu:
- Nhà thầy đó, lát về ăn trưa, thầy trổ tài cho tụi bay ăn!
Tôi dạ tới tấp luôn. Khung cảnh lãng mạn vậy, lại còn nhà riêng nữa,
thiệt tình làm người ta muốn chảy nước miếng tùm lum. Mà tệ thiệt, sao
bước chân ra ngoài lại nghĩ toàn chuyện xấu xa gì đâu!
Xe tới hội nghị thì vừa kịp khai mạc, mấy người chúng tôi đi sát giờ nên
vô thì chỗ ngồi phía trên đã hết, đành ngồi đại vô mấy ghế cuối cùng.
Thiệt tình, tôi kì vọng bao nhiêu thì tới nơi, lại thất vọng bấy nhiêu.
Cái hội trường cũng khá to, khá đông, nhưng không khí thì khá là ... khó
tả. Lần lượt từng trại lên đọc diễn văn, trại nào cũng thi nhau nổ tưng
bừng như thuốc súng. Nào là trại tôi đám học viên cai nghiện thành công
tới 90% (tôi nghe mà suýt tắc thở - bộ cai xong dùng súng bắn chết tụi
nó hay sao mà không tái nghiện nhiều dữ vậy), nào là trại tôi tạo công
ăn việc làm cho học viên, thu nhập vài triệu đồng 1 tháng (vậy đám công
nhân mấy khu công nghiệp xin vô cai nghiện cho rồi, làm ở ngoài chi thu
nhập ít xịt). Cá biệt, còn có trại đào tạo học viên ra trường giỏi tiếng
Anh đi làm phiên dịch cho liên doanh - tôi nghe mà nín cười tới đỏ bừng
cả mặt. Thiệt tình nghĩ đi họp một cái hội nghị nghiêm túc một chút, ai
dè đi nhầm liveshow của Andersen mới nhức lòng. Họp gì đâu toàn người
lớn ngồi kể chuyện cổ tích cho nhau nghe!
Tới phiên trại tôi chuẩn bị lên đọc báo cáo. Nhìn cái bộ dạng ngán ngẩm
của đám tham gia, tôi cũng phát rầu. Bà giáo vụ già cũng ngáp lên ngáp
xuống, dúi vô tay tôi mảnh giấy tôi viết sẵn từ trước, kêu:
- Lát Long lên đọc nha con. Hội nghị hôm nay nản ghê, cô cũng muốn về cho sớm!
Cái tướng tôi tuy có ngon lành, nhưng đám tham dự hội nghị bữa nay toàn
đàn ông tướng tá bặm trợn, tôi cũng hoài nghi về việc mình gây nổi ấn
tượng gì lắm. Chợt tôi liếc qua con nhỏ - thiệt tình chưa rõ bài diễn
văn hay hay dở, con nhỏ bước lên trên chắc nguyên cái hội trường tỉnh
ngủ luôn. Tôi kéo áo bà Mỹ, kêu:
- Hay để Mỹ Anh thay con lên đọc nha cô! Con mà đọc chắc họ cũng ngủ tiếp, đâu có để ý đâu!
Bà giáo vụ già ngó con nhỏ, mắt cũng sáng bừng:
- Ừ ha, vậy lát Mỹ Anh lên đọc dùm trường mình nghen con!
Con nhỏ có vẻ ngại, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy cũng được sao cô?
Tôi hăm hở kêu:
- Trời đất, có gì mà không được. Em cầm mẩu giấy lên đọc là được rồi mà! Bộ em... không biết chữ hả?
Nhỏ nhéo tôi một cái đau điếng, nhưng không nói gì thêm. Bả biết nhỏ
đồng ý, lăng xăng chạy lên phía trên, nói nho nhỏ vào tai cha MC đang
ngáp ngắn ngáp dài rồi quay lại chỗ ngồi, hí hửng:
- Được rồi đó con. Lát Mỹ Anh tự tin lên nha, con đẹp như vậy chỉ cần bước lên là thắng chắc luôn!
Quãng chừng 10 phút sau, giọng uể oải của cha MC cất lên trong micro:
- Mời học viên Mỹ Anh, đại diện cho trại ABCDEF lên phát biểu!
Con nhỏ coi bộ hơi run một chút, tôi phải vỗ mông động viên một cái mới
can đảm bước ra ngoài. 4 người tụi tôi ngồi phía sau cùng, lại vô muộn
nên cả hội nghị không ai để ý hết trơn. Thấy con nhỏ một tay bám váy,
một tay cầm miếng giấy, rón rén đi từng bước lên trên. Vài ánh mắt thờ ơ
liếc vô cái bóng người đang đi xuống, rồi mở to muốn rách luôn. Cái
miệng đang ngáp cũng quên khỏi khép lại. Chỉ nghe một tiếng "Ồ" vang
vọng khắp cả hội trường, lan dài tới cả phút. Đám người đang mơ màng ngủ
cũng bật dậy cái một, ngồi thẳng lưng, mắt chằm chằm ngó vô con nhỏ.
Trong cái hội nghị này, phải tới 3/4 là "học viên tiêu biểu" của các
trại, bởi vậy cái biểu hiện của họ hoàn toàn có thể hiểu được. Như lão
Ngọc hay kể, đợt lão đi tù mấy năm xong về đời, ngồi trên xe nhìn ra
đường thấy sao quá trời tụi hoa hậu với người đẹp. Tưởng đang có
festival sắc đẹp tổ chức tại thành phố, nhưng thực ra cũng chỉ là mấy
con nhỏ hết sức bình thường nhưng cái đôi mắt lão lâu lắm chưa có thấy
qua gái nên bị ảo giác vậy. Kể xong chuyện đó, lão kết luận lại một câu
bất hủ: Tù lâu nhìn l`n trâu cũng thấy đẹp!
Thấy con nhỏ xúng xính trong bộ đầm trắng, tôi có một cảm giác như đang
coi thi hoa hậu chứ không phải đi dự một cuộc họp báo cáo thành tích của
các trại. Cha nội MC cũng mất hẳn vẻ uể oải, mồm mép bắn lia lịa:
- Vâng, một sự ngạc nhiên quá lớn đến từ trường ABCDEF. Một nữ học viên
hết sức xinh đẹp và trẻ trung, một cái tên cũng rất hợp với vẻ ngoài
lộng lẫy. Xin quý vị hãy giành một tràng pháo tay thật lớn động viên cho
hoa hậu của hội nghị hôm nay!
Thằng cha này bộ chơi nhầm thuốc lú hay sao trời? Rõ ràng đang hội nghị
cai nghiện mà nó làm như đang dẫn Liveshow Mỹ Tâm vậy. Nhưng tôi nghe
trong lòng cũng vui vui. Con nhỏ ghệ của mình xuất hiện ở đâu, tỏa sáng
tới đó, làm trong không có chút kiêu hãnh cho được.
Thấy nhỏ chúm chím cười (lại chúm chím - cái kiểu cười đó lạnh lùng cỡ
tôi còn chết, nói gì mấy thằng học viên quanh năm rúc mặt trong trại),
nói vọng vô Micro. Cái giọng Huế lai dễ thương của nhỏ lại làm cho hội
trường thêm một phen chấn động:
- Em tên Mỹ Anh, hiện đang là học viên tại trại ABC. Em rất vui khi là
đại diện của trại tới đây bữa nay để giao lưu và học hỏi với tất cả mọi
người.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên như thể con nhỏ mới nói tặng cho mỗi đứa
có mặt tại đây 10 triệu lận. Đâu đó có tiếng đám học viên tiêu biểu
không chịu nổi sự kích động, la:
- Má ơi má con muốn chuyển trại!
Con nhỏ lại cười mắc cỡ, hai tay ngượng nghịu bíu vô nhau. Đám học viên
bị cái cử chỉ dễ thương của con nhỏ làm cho đờ đẫn, những tiếng ồn cũng
im bặt. Nhỏ bắt đầu đọc báo cáo, thiệt tình cũng chẳng khác là mấy so
với mấy thùng thuốc súng vừa nổ trước đó, bởi phòng giáo vụ thêm thắt
vào bài báo cáo của tôi toàn những con số nghe xong tin chết liền. Nhưng
đám người ngồi dưới há hốc mồm, nghe như nuốt từng lời một, nếu ai tai
thính có thể nghe rõ cả tiếng "ực ực" phát ra trong cuống họng. Tội
nghiệp ai dọn vệ sinh cái hội trường bữa nay - tôi thở dài. Lau và khử
mùi đám nước dãi của bấy nhiêu con người chắc cũng ngộ độc mà chết quá.
Con nhỏ đọc xong, đám người ngồi dưới im re một lúc rồi mới ùa lên vỗ
tay rào rào. Đây đó còn cả tiếng la "bis bis"! Bọn này khùng dữ dội -
tôi ngán ngẩm lắc đầu. Bộ con nhỏ đọc lại bản báo cáo một lần nữa cho
tụi bay nghe hay sao mà bis bis. Nhưng nhìn cái biểu hiện của đám học
viên và cả cán bộ trại kia, tôi nghi con nhỏ có đọc lại tới 10 lần chúng
cũng chịu!
Ngó qua, thấy gương mặt bà giáo vụ và ông Bảo giãn ra quá xá. Con nhỏ
bước xuống đi về chỗ, bả giang tay ra ôm con nhỏ khư khư, như sợ ánh mắt
như quỷ đói của đám người trên kia bắt mất nhỏ. Từ trên hàng ghế vip
giành cho đám quan chức, một cha nội hói béo ị cũng lăng xăng đi xuống
bắt tay bắt chân bà giáo, nhưng mắt không ngừng liếc con nhỏ:
- Chúc mừng em, bài phát biểu của trường em hôm nay quá tuyệt vời. Cả
học viên nữa, sao chọn đâu ra con bé dễ thương hết sức vậy chứ! Mấy
người có con em nghiện ngập mà nhìn thấy con bé này, chắc họ không có
bao giờ có ác cảm về cuộc sống trong trại cai nghiện đó nha em!
Con nhỏ nịnh đầm cũng một cây, nó chớp ngay lấy cơ hội, ngồi trong lòng bà giáo vụ già, ỏn ẻn:
- Tại mấy thầy cô chăm cho tụi con dữ lắm mới được vầy đó chú!
Lão béo mặt mũi nở hoa khi thấy con nhỏ nói chuyện, cái đầu gật lia lịa:
- Chú biết mà, chỉ có trường ABC mới có học viên khỏe mạnh và ngon lành
cỡ đó chứ! Mai mốt rảnh tôi sẽ ghé thăm trại nha chị Mỹ, tôi muốn coi
cái trường chị nó làm ăn kiểu gì mà nuôi tụi nhỏ hay như vậy!
Nói xong, lão béo chìa tay ra bắt tay từng người một, quày quả đi về hàng ghế vip của mình. Bà Mỹ giọng xúc động, kêu:
- Ông đó ở sở y tế thành phố đó con. Ổng có thiện cảm với trại mình như vầy thì đỡ quá!
- Đi nhà hàng ăn mừng nha mấy đứa!
Giọng ông Bảo phấn khởi như thể ổng vừa đoạt Oscar hay Grammy gì đó. Bà Mỹ cũng hùa theo:
- Đúng rồi đó, đưa tụi nhỏ ra nhà hàng, hôm nay tôi đãi hết!
Thiệt tình, tôi không hiểu ông bả vui cái gì. Vui vì nở mày nở mặt trước
đám trại khác hay vì lão béo ị đầu hói tới tận nơi bắt tay thăm hỏi.
Nhưng dù là lí do gì đi nữa, thì cái hành động biểu lộ sợ cảm kích của
ông bả là không thể chấp nhận được. Tôi bình thường khoái đi ăn nhà hàng
dữ lắm, nhưng sao lần này nghe lão kêu đi lại thấy ghét thậm tệ. Đang
tính từ chối nhưng không biết làm sao thì con nhỏ nhõng nhẽo:
- Con ăn nhà hàng nhiều rồi nhưng chưa có được ăn cơm thầy làm khi nào hết. Hồi nãy thầy nói làm cơm đãi tụi con mà!
Ông giáo vụ khôn một cây, hiểu ý nhà thơ liền. Nghe ổng "À" một tiếng rồi cười khì:
- Ờ, nãy có lỡ hứa trổ tài nấu nướng đãi tụi nhỏ mà vui quá nên quên mất. Vậy tôi và chị Mỹ bữa nay vất vả rồi nha!
Bà giáo vụ cũng xăng xái:
- Cũng được, ăn ở nhà cho thân mật. Ý Long thế nào?
Ông giáo vụ khỏi đợi tôi trả lời, tặc lưỡi:
- Con nhỏ quyết rồi thì thằng này sức mấy dám cự lại, phải không Long?
Thầy chỉ được cái hiểu em là không ai bằng! Tôi nở một nụ cười tươi như
hoa. Ngó sang bên nhỏ thấy con nhỏ mặt tỉnh bơ, coi bộ như thiệt tình
muốn ăn cơm ông thầy nấu vậy. Cái con nhỏ này, chỉ được cái tài lanh là
không ai bằng hết!
Xe vừa dừng, con nhỏ đã lon ton chạy xuống. Nó có vẻ thích không khí
ngoại ô thiệt, cứ lon ton như con chim sẻ bên ngoài cổng. Cái nhà xây
rất khéo và xinh, phía ngoài ốp gạch thẻ nhìn dịu mắt, bên trong có cả
một cái giếng nhỏ, một giàn cây che phía trên, giống như mấy tấm nhà tôi
thấy ngoài Bắc. Ông thầy ngó thấy biểu hiện thích thú của 2 đứa tôi,
cái mặt ra chiều mãn nguyện. Căn nhà của ổng xây y chang theo lối căn
nhà cũ ngoài Bắc nơi ổng ở lúc nhỏ, bởi vậy đối với 2 đứa nhỏ lớn lên
trong Nam, nó vừa lạ lẫm vừa đẹp mắt. Ổng dắt mọi người vô nhà, xăng xái
chỉ trỏ giới thiệu một hồi y chang như hướng dẫn viên du lịch. Mà nhà
của ổng cũng độc thiệt. Nho nhỏ xinh xinh nhưng bài trí rất có gu, ngăn
nắp đâu ra đấy. Một bộ ghế gỗ lên nước bóng loáng để chính giữa nhà, kế
bên là một tấm phản lớn đen thui, bày một bộ đồ hút thuốc lào của ngoài
Bắc (điếu bát). Phía trên tường treo mấy bộ tranh sơn mài cũng ngả nước
thời gian. Thiệt tình, bước vô trỏng giống như lạc vào một thế giới khác
lạ lẫm hoàn toàn.
- Thằng Long, thấy nhà thầy sao mày?
Ổng thân ai mới xưng tao - mày, giống kiểu lão Ngọc vậy. Tôi gật gù:
- Nhà thầy bài trí rất có gu, chắc thầy thuê thợ làm phải không?
Ổng trợn mắt, làm bộ cáu:
- Thuê cái đầu mày, tao tự làm hết đó!
Tôi cười nhe, ngồi xuống cái phản gỗ bóng loáng. Miết tay vô thấy mát
lạnh, trơn nhẵn. Thứ gỗ cứng như đá, lên nước bóng loáng này bét ra tuổi
đời cũng cỡ vài chục năm. Tôi làm bộ trầm trồ:
- Cái này chắc là đồ lâu năm ha thầy?
Ổng được gãi đúng chỗ ngứa, lim dim mắt:
- Cỡ bằng 3 lần tuổi mày đó Long. Ngồi cẩn thận coi chừng xước à nha!
Thiệt tình, lão nghĩ mông tôi là dùi thép hay sao trời. Xoa xoa mặt phản
thêm một cái, nghĩ bụng: Ngồi thì bảo đảm không có xước, nhưng nằm thì
không chắc đâu nha. Nhất là khi nằm lại có thêm chút vận động mạnh nữa,
có hư thầy cũng ráng mà chịu đó! Tự dưng lòng lại nổi ý nghĩ xấu xa: lát
lôi con nhỏ lên tấm phản đồ cổ của lão, không biết cảm giác nó ra sao?
2 thầy trò còn đang tán nhảm, bà giáo vụ già với con nhỏ đã lăng xăng vô
bếp nhặt rau, nấu nướng. Lão Bảo chạy ra ngoài mua một ít đồ tươi rồi
bắt tay vô làm. Lão hồi trẻ không rõ có đi học nấu bếp không mà nhìn cái
tay coi bộ nghề dữ. Băm băm chặt chặt xào nấu một hồi, đã nghe mùi thơm
điếc mũi. Tôi ngồi khểnh, mở tivi ra coi, mặc cho 3 người hì hục trong
góc bếp. Đang khoan khoái châm điếu thuốc làm mấy hơi, nghe trong bếp có
tiếng con nhỏ la thất thanh, kế sau đó là một chuỗi tiếng loảng xoảng
của chén đĩa rơi. Tôi chạy vô, thấy con nhỏ đang đứng sượng trân bên
đống miểng vỡ, cái mặt méo xẹo như sắp khóc nhè:
- Sao nó trơn quá vậy cô ơi!
Bà giáo vụ khóc không thành tiếng, không dè con nhỏ nhìn xinh xắn dễ
thương vậy mà hậu đậu thấy ghê. Không những vậy lại còn có cái tính đổ
thừa, tự mình làm rơi kêu chén đĩa trơn, thiệt tình khó tả. Bà xoay qua
con nhỏ, an ủi:
- Tại con mới rửa tay chưa có khô mà. Thôi để đó cô dọn cho, Long đưa Mỹ Anh lên nhà đi con!
Con nhỏ mặt mũi đỏ bừng bừng rón rén bước lên nhà. Tôi cũng ráng lắm mới
làm được cái mặt nghiêm trang cho nhỏ đỡ quê, nói lái qua chuyện khác:
- Nhà của thầy đẹp ghê, em ha!
Nhỏ ngó nghiêng một hồi, gật gật đầu. Tôi lại tiếp:
- Hơn phòng kỷ luật là cái chắc, đúng không?
Con nhỏ "A" lên một tiếng, cái tay lại tìm tới ngay chóc đùi tôi. Thiệt
tình nhỏ cũng lanh ghê, mới hỏi có vậy nó đã hiểu hết trơn. Tôi không
thèm né, nắm luôn lấy tay nhỏ, hạ giọng:
- Lát mình làm trên cái phản kia nha!
Mặt nhỏ đỏ tưng bừng, nhưng cái giọng cũng hạ xuống thấp xịt:
- Liệu có được không anh?
Tôi cũng thì thào:
- Bữa nay mà không được, anh đưa em trốn trại luôn đó!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét